Do kí kinh hồng chiếu ảnh (Hoàn)

DO KÍ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH

PHONG NGƯNG TUYẾT VŨ

Convert: QT kaka

Edit: Bạch Liên

Thể loại: ngôn tình cổ đại, ân oán tình thù,  ngược.

Số chương:125+phiên ngoại

Trước khi các nàng đọc truyện ta sẽ giải thích cái tựa một chút nhe.

E hèm! Đến mãi hum ni ta mới ngộ ra được cái tựa truyện nì ý nói là gì >.<, mặc dầu ta đã đọc đi đọc lại không dưới năm lần nha! Hem bit mấy chương đầu có edit nhằm cái tên khúc nhạc mà Mộ Dung Thanh đánh không nữa. Tên đúng của nó là “Kinh Hồng” đi liền với một điệu múa “Chiếu Ảnh”, cả hai đều do công chúa tiều triều Trữ Vũ Khuynh “soạn nhạc” và “biên đạo” ^^. Ghép lại thành ra “Kinh Hồng Chiếu Ảnh”, chữ “do” nghĩa là “vẫn còn”, “ký” là ký ức. Zj “Do ký kinh hồng chiếu ảnh” tức là: “Kinh Hồng Chiếu Ảnh, một ký ức vẫn còn.” 

Tiết tử

Hắn lại một lần nữa gặp được nàng.
Hôm ấy tuyết bay đầy trời, nàng Hồng y nhẹ nhàng.
Hắn ở trên ngựa, áo giáp bạch vũ, nhìn thấy phía sau nàng là vách đá dựng đứng.
Với khoảng cách gần như vậy, hắn có thể rõ ràng nhận thấy, đáy mắt nàng biến đổi thất thường nhưng lại không lưu giữ điều gì.
Sự đau đớn, tuyệt vọng cho tới hôm nay chỉ còn sót lại một mảnh nguội lạnh như nước.
Nàng nhìn thấy phía sau hắn binh sĩ đang bày thế trận sẵn sàng đón địch, khẽ mỉm cười, tóc dài ở trong gió tung bay.
Diệu ca ca.
Hắn nghe thấy giọng nói của nàng, vô cùng êm nhẹ, cho nên hắn hoài nghi, nàng thật sự không hề mở miệng, đây chỉ là giọng nói đã nhiều năm như vậy luôn quẩn quanh trong đầu hắn, ương bướng không chịu rời đi.
Hắn có chút ngập ngừng vươn tay ra, hướng về phía nàng.
Nhưng khoé môi nhợt nhạt của nàng chỉ lưu lại một nét cười, từng chút từng chút mở rộng, cuối cùng biến hoá thành nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Tim hắn đột nhiên trầm xuống, chưa kịp có bất kỳ hành động nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy nàng nhảy xuống vách núi, cứ như vậy cắt đứt quan hệ, nhưng nàng lại trầm tĩnh, nhẹ nhàng, mềm mại mà xinh đẹp như vậy.
Phong đao ở bên, bàn tay hắn mới vừa rồi còn nắm chặt liền vươn tới phía trước, trống rỗng dừng giữa không trung, không hề cử động.
Thân thể lạnh cứng chết lặng, tâm hắn cũng vậy, không cảm giác lạnh, cũng không cảm giác đau.
“Điện hạ anh minh, ông trời phù hộ triều đình ta…”
Ở phía sau, tướng sĩ người người cúi lạy hoan hô, hắn chậm rãi một chút một chút một thu hồi cánh tay.
“Hồi cung.”
Nắm dây cương, hắn lãnh đạm mở miệng.
Thanh âm hỗn loạn gọi lớn trong gió tuyết, phá vỡ không gian vắng lặng.
“Điện hạ…”
Cửa ngoài truyền tới giọng nói lo lắng của tổng quản Tần An, Nam Thừa Diệu khẽ nhắm mắt, tất cả tựa như một giấc chiêm bao kéo dài năm năm, đó là khoảng thời gian hắn cùng nàng như ảnh tuỳ hình. *như hình với bóng*
Hắn đứng dậy, thản nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”
Tần An dừng lại chốc lát, thanh âm kính cẩn vang lên ở ngoài cửa: “Mộ Dung Thừa tướng tới, đang đợi ở phòng trước.”
Tần An lẳng lặng chờ ở ngoài cửa, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Cũng không hề nôn nóng, hắn đã tận mắt nhìn thấy điện hạ trưởng thành, từng bước từng bước một cho tới ngày hôm nay. Hắn biết rõ tâm tính người có bao nhiêu cứng cỏi, hắn hiểu được thế nào mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Cửa chốc lát liền mở, hắn cũng không có chờ lâu.
Nam Thừa Diệu trường bào màu đen, ăn mặc tuỳ ý, lại không thể che hết khí chất dòng dõi quý tộc vốn có.
Hắn giương mắt nhìn thoáng qua chân trời, nguyệt như câu.* ánh trăng như lưỡi liềm*
Cũng không nói thêm cái gì, khoé môi thản nhiên vẽ ra ý cười chán nản, hắn lướt qua Tần An hướng đại sảnh đi đến.
Đến hôm nay, sinh mệnh này, còn có cái gì là không thể vứt bỏ?

Chương 01

Chương 02Chương 03ღ

Chương 04Chương 05Chương 06

Chương 07Chương 08Chương 09Chương 10

Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15

Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21

Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26

Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30

Chương 31Chương 32Chương 33

Chương 34Chương 35

Chương 36

Chương37

Chương38Chương39

Chương40Chương41Chương42

Chương43Chương44Chương45Chương46

Chương47Chương48Chương49Chương50Chương51

Chương52Chương53Chương54Chương55Chương56Chương57

Chương58Chương59Chương60Chương61Chương62

Chương63Chương64Chương65Chương66

Chương67Chương68Chương69

Chương70Chương71

Chương72

Chương73

Chương74Chương75

Chương76Chương77Chương78

Chương79Chương80Chương81Chương82

Chương83Chương84Chương85Chương86Chương87

Chương88Chương89Chương90Chương91Chương92Chương93

Chương94Chương95Chương96Chương97Chương98

Chương99Chương100Chương101Chương102

Chương103Chương104Chương105

Chương106ღღChương107

Chương108

Chương109

Chương110Chương111

Chương112Chương113Chương114

Chương115Chương116Chương117Chương118

Chương119Chương120Chương121Chương122Chương123

Chương124

Vĩ Thanh

~ Toàn văn hoàn ~

Phiên ngoại:

Tang Mộ Khanh: ღ Thượng ღ Trung ღ Hạ ღ

Đỗ Như Ngâm: Thượng ღ Trung ღ Hạ ღ

Tô Tu Miễn: Thượng ღ Hạ

Dưới mắt Thiên Luyến:  ღ Thượng ღ Trung ღ Hạ ღ

Nam Thừa Diệu:  ღ Thượng ღ Trung ღ Hạ ღ

~ Phiên ngoại hoàn ~

p/s: pộ nì đến đầu tháng 1 ta sẽ bắt đầu post xen kẽ với Vân thường tiểu nha hoàn nha. PR trước cho em ý là rất kịch tích, hứa hẹn có nhiều tình tiết hấp dẫn, gay cấn bla bla bla… Mâu mâu vào ủng hộ Bach Liên ta nhe. ^^

170 thoughts on “Do kí kinh hồng chiếu ảnh (Hoàn)

  1. Mình mới đọc được hai chục trang đầu, mà thấy tác giả có vẻ xây dựng hình tượng một nữ chính thanh cao khiết tục bao dung đúng không nhỉ? Lúc nào chị ấy nâng tay nhấc chân đều nhẹ nhàng, hầu như lần nào chị ấy mở miệng không “cười khẽ” thì cũng “cười mỉm”, “cười cười”, “khẽ cười”, “mỉm cười”, đúng kiểu thục nữ luôn. Những lúc phải chịu khổ sở thì cũng không có biểu hiện gì nhiều mà chỉ biết “cười khổ”, “thở dài”, rồi rất hiền hậu cam chịu và khuyên ngăn nô tỳ của mình gây chuyện. Cô nô tỳ thì theo đúng mô típ “chủ hiền lành vô tội, nô tỳ đanh đá nóng nẩy tức thay chủ”.
    Mình nản quá mấy thể loại nữ chính này. Có vẻ tác giả muốn xây dựng 1 hình tượng nhân vật nữ chính sống tự do thoải mái phóng khoáng không quan tâm sự đời, cũng quên mất nam chính giống Bạch Thiển của Đường Thất Công Tử, và một nam chính lúc nào cũng quan tâm, hi sinh vì chị ấy như Dạ Hoa, nhưng lại không có được cách hành văn như vậy nên đâm ra nữ chính trở thành thục nữ cam chịu. Nam chính thì thành si quá yêu quá.

    • Có lẽ một phần cũng do khả năng chuyển ngữ của mình chưa truyền tải được hết ý tứ của tác giả, ko thể so sánh với cách hành văn của dịch giả chính thống. Mình ko đọc truyện của Đường Thất nên ko biết tính cách nhân vật tác giả xây dựng thế nào nên ko thể so sánh, nhưng đúng là nữ chính trong truyện này không phải kiểu phụ nữ quá kiên cường, từng một lần thoát chết nên hẳn chỉ muốn một cuộc sống yên bình, nhưng vì hoàn cảnh nên buộc phải tham gia vào cuộc chiến giành quyền lực. ^^ Suy nghĩ của mình là thế, dù sao thì cũng cám ơn bạn đã dành chút thời gian cho nhà mình.

  2. Mình chờ đợi khá là lâu phần ngoại truyện, có lẽ cũng mấy năm, mình nghĩ tác giả cũng không ra nữa và nếu có chắc bạn cũng ko chuyển ngữ tiếp… Mình nghiện đọc cổ trang, nên truyện này đối với mình rất hay. Đọc xong truyện , mình bồi hồi cả một đoạn thời gian. Và vì chờ đợi Ngoại truyện của nó mà mình đọc đi đọc lại truyện tới tận 03 lần, cảm giác không đọc được hết ngoại truyện làm mình thấy thiếu thiếu phần gì đó… Mình còn down về cả bản tiếng Trung của truyện để đọc dần dần….
    Mỗi cá nhân có lẽ sẽ cảm về bộ truyện khác nhau, nhưng với mình, thì đây là quyển để lại ấn tượng sâu sắc, từ cốt truyện cho đến nội dung. Mình thích những tác phẩm có ngoại truyện, vì nó như là “mảnh ghép” bị thất lạc của cả câu truyện…
    cảm ơn đã đưa đến tác phẩm hay cho mọi người. Với mình, văn phong chuyển ngữ của bạn rất tốt, hãy tiếp tục bạn nhé.

    • Mình thực sư rất vui khi biết bạn đã dành nhiều tình cảm cho truyện này, truyện cũng đã làm xong từ rất rất lâu rồi mà thỉnh thoảng vẫn còn người nhớ đến làm mình rất mãn nguyện. ^^
      Cám ơn bạn vì đã luôn ủng hộ cho mình. Hy vọng bạn vẫn tiếp tục theo dõi những bộ truyện tiếp theo mà mình edit nha. Thân.

  3. Pingback: [Review] Do ký kinh hồng chiếu ảnh – Cựu thì phong nguyệt

  4. mình rất thích Nam Thừa Diệu, khúc đầu truyện khi hắn đâm Sơ Ảnh một dao, đọc đoạn đấy đúng là rùng mình một cái (cứ nghĩ là theo logic ngôn tình nam chính sẽ tán thưởng nữ chính và tha cho cả hai chứ :v). nhưng phải lạnh lùng tàn nhẫn như thế mới đúng là Tam điện hạ. Nam Thừa Diệu của lúc ban đầu ấy, hiện lên thâm trầm khó dò, tàn nhẫn tuyệt tình, rất sắc nét.
    thế nên khúc cuối cứ thấy việc bạn ấy phiêu bạt giang hồ dẫn theo tiểu Diễm cứ yếu đuối sao, phá hỏng hết cả hình tượng ban đầu
    Cả tính cách Mộ Dung Thanh cũng vậy, mình cực kì cực kì thích đoạn đầu lúc Mộ Dung Thanh mới gả về vương phủ, trầm ổn có chừng mực, biết rõ tiến lùi, thích câu gì mà đại ý là: nếu Mộ Dung gia trong triều không có tiếng nói, sẽ đem hết sức giành lấy sủng ái, nhưng hiện giờ Mộ Dung quyền khuynh thiên hạ nên việc bạn ấy có thể làm là cố hết sức giữ mình… cho đến đoạn sau, càng ngày càng lằng nhằng, rồi Tô Tu Miễn Ly Mạch Ly Kha… đọc mà đau cả đầu (chắc tại mình ghét mấy nhân vật này). Thấy tiếc cho đoạn đầu lắm ấy, mình cứ muốn đọc đi đọc lại đoạn đầu mãi thôi ._.
    về tổng thể thì truyện vẫn khá ổn, trong cái mớ ngôn tình càng ngày càng thượng vàng hạ cám lẫn lộn này…

    • ^^ Thật ra thì mình cũng thích nhất đoạn đầu, nhất là lúc Mộ Dung Thanh đến Mạc Bắc tìm Nam Thừa Diệu, cảm giác cuộc sống của hai người nếu cứ như lúc đó thì thật tuyệt. À mình có thấy bài review của bạn, cám ơn bạn rất nhiều nhe.
      Nếu có thời gian thì bạn đọc thêm những truyện khác ở nhà mình nhé. ^^ Cám ơn bạn một lần nữa.

  5. Pingback: Ngôn Tình | Site Title

  6. Pingback: List Truyện Ngược Hoàn – Đệ Nhất Tửu Lâu

  7. Pingback: 🍉 Ngôn Tình Cổ Đại hoàn 2016 – HNC

Bình luận về bài viết này